Không tin nổi đời mình có ngày 5 giờ sáng trời mưa phùn vẫn dậy xỏ giày bộ 5 cây số. Mồ hôi ướt đẫm lưng bên trong còn mưa tưới mát mặt bên ngoài, gió biển buổi sáng trong trẻo, xa xa mấy người bơi sáng vươn những sải tay dài xuống mặt biển đang ánh lên dưới trời ảm đạm. Mình còn nhảy chân sáo, nghĩ rằng lúc này mình đang là người hạnh phúc nhất thế gian, mình có thể chạy như thế này mãi mãi.
Trải nghiệm này không đòi hỏi quyết tâm hay nỗ lực lớn lao gì. Mọi thứ diễn ra tự nhiên như bản năng luôn hướng tới những nơi mang lại cảm xúc thoải mái, dễ chịu, vui vẻ. Ánh nắng sáng xuyên qua đám cỏ, không khí tinh khôi của mặt biển buổi sáng, mình không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc. Kiểu như mỗi ngày bỏ lỡ là một ngày vuột mất điều gì đó. Giờ mình đã hiểu câu thoại trong phim The Last Samurai: “Hoa anh đào đẹp đến mức nếu dành cả đời để ngắm hoa anh đào thì một đời đó cũng không lãng phí.”
Mùa hè trôi qua nhanh quá làm mình cứ tiếc ngẩn ngơ. Mình vẫn chưa có đủ những ngày nóng oi ả đợi đến chiều để nhảy ùm xuống biển, nắng chiều vàng vàng bạc bạc chiếu xuống mặt biển nhấp nhô tạo ra thứ màu như trong bức tranh sơn dầu. Mình chưa thấy đủ những khuôn mặt hạnh phúc rạng ngời trên biển, ba tập bơi cho con, mấy đứa nhỏ chơi lộn nhào, ông bà già bàn chuyện thời sự, đi bơi một buổi sáng là nghe đủ tin tức của cả thành phố. Mùa của sự bất chấp, bất kể, mùa của sự chấp nhận lẫn tận hưởng, mình vẫn chưa có đủ.
Trước đây mình nghĩ cuộc đời chỉ có một sự lựa chọn hiển nhiên là sống ở một thành phố lớn, bon chen ngang dọc, rồi phát triển bản thân, rồi tăng khả năng chịu áp lực, rồi kiểm soát cảm xúc, rồi nhìn người nhìn mặt, rồi sở hữu một ô cửa sổ trong số những ô cửa sổ sáng đèn mỗi đêm trong thành phố, rồi lại sở hữu thêm thứ này thứ khác, vươn lên tiếp trong bậc thang. Vậy mà giờ mình đang lêu lêu cuộc đời vì sự lựa chọn lúc này là 6h tối làm việc xong chạy ù ra biển. Trăng 16 tròn mà sáng choang cả góc biển, xa xa là đèn thành phố, mình thả người ngửa mặt nhìn trời đêm. Trạng thái không trọng lượng này, mình chẳng còn kiếm soát được gì cả, đến cả cơ thể này cũng thuộc về sự nhấp nhô của sóng biển.
Lúc ở nhà mùa dịch, một sáng mình bất chợt nghĩ, thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy mà một ngày của mình chỉ đi từ phòng ngủ ra bàn làm việc. Không có sự lựa chọn nào tốt hơn sự lựa chọn nào. Mỗi sự lựa chọn đúng đắn cho một thời điểm nhưng mình biết chắc chắn là mình tự do có nhiều sự lựa chọn hơn mình nghĩ.
Tắm biển rồi lội suối, lên rừng rồi xuống ruộng, thiên nhiên có tự đủ câu trả lời cho mọi câu hỏi, khúc mắc, phân vân trong lòng. Một ngày đi dạo giữa rừng già, một trưa nắng ngâm mình dưới suối mát, thiên nhiên thật biết cách làm đầy khoảng trống trong tâm hồn, thật biết cách vuốt ve đứa trẻ trong ta. Trưởng thành đôi khi không nhất thiết phải là vấp ngã, vươn lên, học bài học, trả giá… trưởng thành đôi khi chỉ cần ngồi yên ngắm nhìn chiếc lá, cành cây, cục đá dưới suối.