Tuy Hòa – thành phố của những cây bàng và những món ăn đầy hẹ
Đi qua khỏi hầm đèo Cả dài hùn hút là Tuy Hòa trong màn mưa mịt mù mở ra trước mắt. Nhưng với mình, ngay cả khung cảnh đượm buồn như vậy cũng là điều nhẹ nhàng, dễ chịu vì mình đã về tới Tuy Hòa rồi.
Quãng đường Sài Gòn – Đà Nẵng mình đã rượt tới rượt lui bao nhiêu lượt, trong đó không ít lần xơ xác, rã rời. Mỗi khi như vậy, mình lại núp vào Tuy Hòa. Cảm giác như mình vừa trốn vào một nơi thật dễ dàng: thành-phố-của-việc-không-cần-nỗ-lực-làm-gì-cả.
Một ngày ở Tuy Hòa không phải là một ngày của du khách mà chỉ là một ngày của một con người tìm kiếm sự dễ dàng.
Mình nhớ một lần trước đó, cũng ở bãi biển Tuy Hòa này, lần đó những con sóng màu xanh ngọc vẫn cuộn lên cao, ánh mặt trời hừng đông chiếu xuống không khí vẫn còn mờ sương, đó là bờ biển buổi sáng đẹp nhất mình từng thấy. Nếu vì con đường bờ biển này mà đến Tuy Hòa để chạy bộ mỗi sáng thì cũng không phải là nói quá.

Mình xỏ giày chạy trong buổi sáng cuối đông chớm hạ ở Tuy Hòa. Phòng khách sạn đã quá rẻ lại nằm ngày bờ biển. Chỉ vài bước chân mình ra đến một trong những con đường ven biển tuyệt vời nhất để chạy bộ. Công viên ven biển Tuy Hòa núp dưới những cây bàng biển và cây thông cao lớn, con đường mát rượi, được lát đá sạch sẽ thỏa lòng dân chạy bộ. Mình ngửi thấy mùi lá thông còn đẫm nước trong không khí, vươn tay chạm vào hàng thông đang rủ lá.
Chạy xong thì lững thững đi bộ ra biển. Biển Tuy Hòa vào mùa đông mà vẫn xanh như ngọc và trong vắt. Nằm ngửa lên trời, che mắt lại cho đỡ hanh nắng rồi thì cả người cứ nằm dài phơi trên cát. Cát làm dịu mát bắp chân đang đẫm mồ hôi và nóng bừng sau buổi chạy. Mình nằm lặng thing nghe tiếng sóng biển. Những bọt sóng lúc nhúc, bon chen, giành nhau lao về phía trước để rồi tất cả vỡ tung lên khi vào đến bờ. Biển xanh và sóng bạc mời gọi nhưng đứa non gan như mình làm gì dám xuống bơi. Mấy con sóng này thích chơi trò vẫy gọi người ta xuống bơi rồi vỗ mạnh cuốn người ta ngã sấp mặt, thích dọa người chết khiếp.
Tuy Hòa nằm lọt thỏm giữa 2 thành phố du lịch tấp nập là Nha Trang và Quy Nhơn. Những mái ngói phủ rêu núp dưới tán cây bàng, thời gian và đô thị hóa dường như đã bỏ quên một vài ngóc ngách nơi đây. Nhìn những ngôi nhà mái ngói nằm dưới chân núi, nhỏ bé nhìn ra ruộng lúa mênh mông, mình cảm tưởng như bước vào không gian của mấy chục năm trước. Thời gian ở một số điểm chắc chắn đã quay ngược hoặc dừng lại ở Tuy Hòa.
Lúc đang chạy, mình thấy một cô ôm giỏ bắp luộc to, tỏa mùi thơm phức, mấy cô lao cộng tụm lại xung quanh mua bắp ăn sáng. Trong túi không có đồng nào để mua chứ bắp thơm vậy chắc là ngon lắm. Chạy xong quay lại mang theo tiền thì chắc không còn mà mua vì người Tuy Hòa ăn sáng nhanh, mua bán nhanh, uống cà phê nhanh rồi dọn tiệm để chạy trốn cái nắng trưa. Thứ duy nhất khó khăn ở thành phố này là chạy đua đi ăn sáng uống cà phê cho kịp buổi sớm với người Tuy Hòa. Còn lại làm gì ở thành phố này cũng thật dễ dàng. Cái cảm giác đi đâu cũng không cần phải lăn tăn tìm chỗ đỗ xe, cũng chẳng cần mất công tìm kiếm quán ngon vì ghé vào bất kì một quán ven đường nào ăn cũng rất vừa miệng, nói giọng của vùng khác không sợ bị bán đắt. Mình vốn ngại uống cà phê ở quán mới vì vị cà phê thường xuyên không đúng ý vậy mà uống cà phê quán lớn nhỏ nào ở Tuy Hòa cũng thích hết. Ẩm thực ở Tuy Hòa bao gồm tất cả các món ăn đặc trưng của miền Trung nhưng biến tấu khác đi theo phong cách địa phương. Một trải nghiệm ẩm thực dễ dàng vì mình vừa quen thuộc với món ăn lại có chút mới lạ để khám phá.

Ăn xong mình tìm một tiệm cà phê bất kỳ gần khách sạn để làm việc. Hóa ra đó là một tiệm bánh ngọt, bên dưới làm bánh bên trên bán cà phê và đồ uống ăn kèm với bánh. Bánh ngon bất ngờ nên mình mua đến mấy loại. Ở tầng trên của quán, căn phòng nơi mình ngồi làm việc bao quanh là những khung cửa sổ rộng lớn. Đối diện trước mặt mình là cầu Đà Rằng ba sáu nhịp bắt qua sông Ba, bên tay phải là hoàng hôn mặt trời đang dần hạ xuống dãy núi giữa đám mấy bềnh bồng. Mình ra mặt ban công của quán ngồi, ở bên phải sẽ nhìn ra biển còn bên trái sẽ thấy mặt trời đang lặn xuống núi, chiếu nắng chiều xuống ruộng lúa. Tuy Hòa với mình là vậy, ẩn chứa vẻ đẹp ngỡ ngàng trong bề ngoài bình dị, vẻ đẹp làm mình ngơ ngẩn ngay lúc chẳng mong chờ gì.
Có lần đi qua Tuy Hòa vào mùa hè, ở trên mặt trời chiếu xuống, ở dưới bãi cát hắt nắng lên, cái nóng dồn dập không thở nổi, mình nghĩ nóng khủng khiếp như vậy làm sao làm sống được nhỉ. Nhưng khi mình đã yêu mến một vùng đất, mình thấy dễ chịu ngay cả khi nó mưa đượm buồn hay nắng nóng như đổ lửa. Mình sẽ tìm thấy sự dễ chịu trong mọi sắc thái của nó mà không đòi hỏi nó thế nọ thế kia để được yêu thích.


