Tối nay uống ngụm coca mát lạnh trong khách sạn ở Cam Lâm, Khánh Hòa, một buổi tối khó quên. Lúc này thật không gì hợp hơn là những bản nhạc của Coldplay. Phải những lúc đặc biệt mới nghe nhạc của Coldplay.
Nhận được một đơn hàng gấp để rồi đi cả ngàn cây số, bất kể lái xe xuyên đêm. Trong một khoảnh khắc mình cảm nhận mình cũng là một trong muôn vàn người lao động ngoài kia, mặt trời vừa lên là lao theo miếng ăn. Chút lợi ích có thể đưa đẩy cả hành động và suy nghĩ. Viết những điều cao siêu để rồi biết rõ con người mình cũng thật tầm thường, có những ngày lao ra ngoài kia theo đuổi chút lợi ích.
Nếu có ngày mình là doanh nhân thành công, trong một cuộc phỏng vấn về bài học thành công mình sẽ trả lời rằng: “Tôi cũng như muôn vàn người lao động ngoài kia, đôi khi lao mình vì chút lợi ích, thật sự chẳng thanh cao hơn ai. Ra đời với cái tôi tự mình đánh bóng cho thật cao đẹp, khi sự thật về bản thân ngày càng bộc lộ, thấy mình cũng là một con người bình thường lẫn tầm thường. Hiểu được vậy, cũng tự biết gói ghém, uốn nắn bản thân lại, việc gì cần nhịn thì phải nhin, bước vào cuộc chơi phải theo luật chơi, việc cần làm thì phải làm.”
Trong đêm tối nằm ngủ vội trên xe giữa chuyến đi, mình nghe tiếng gió thổi làm rung khung sắt của mái che nơi xe mình nằm bên dưới, khung sắt kêu cót két. Mình nằm bên dưới sự cót két. Nếu khung cảnh được chụp lại, rồi xóa đi chiếc xe, xóa đi mái che khung sắt, xóa đi nhà cửa và đất đai, sẽ có còn mình nằm trôi bềnh bồng dưới bầu trời đầy sao.
Nhận được cái đổi ý đột ngột của khách hàng rồi cay đắng quay đầu xe đi về trên cao tốc. Mình cảm thấy như mình vừa bị tát một cái vào mặt, biết rằng có một sự cay đắng ở đây, nhưng mình nhanh chóng đưa khuôn mặt trở lại thẳng về phía trước sau cái tát, nếu mục tiêu này không đạt, mình vẫn còn những mục tiêu quan trọng khác. Không muốn mất thêm thời gian để tê liệt vì một sự đau đớn. Mình muốn ôm ấp cay đắng vào lòng để chuyển hóa thành sức mạnh bên trong, luyện cho mình mạnh mẽ tiến về phía trước.
Mình uống lon coca như tự nhấm nháp nổi cay đắng. Biết là có một sự cay đắng ở đây, nhưng nó không gây ra cơn bão cho cảm xúc hay suy nghĩ trong đầu, mình thấy lãnh đạm với nỗi cay đắng của chính bản thân. Hóa ra cảm giác “để nỗi đau và cơn giận đi xuyên qua mình” mà Phật pháp nói chính là cảm giác này.
Mình đã khác đi nhiều. Điều gì đã tôi luyện, hun đúc bên trong mình? Chính bản thân mình cũng không hiểu vì sao mình đối diện với chuyện này bình thản và chấp nhận. Mà nếu không chấp nhận thì làm được gì đâu. Nội tại đã giấu mình mà bí mật biến đổi, đến khi có tình huống xảy ra, cách phản ứng đã là của một con người mới.
Cay đắng ở góc độ nào đó là cảm giác khá tích cực, nó là chất xi măng hun đúc, gia cố nội tại bên trong. Một người đã thấu suốt chuyện đời chắc chắn đã ôm ấp rất nhiều nỗi cay đắng vào lòng. Nó là gia vị cần thiết cho sức mạnh nội tại. Những chuyện cay đắng mình đã trải qua trước đây, mình phản ứng với sự quay cuồng, gào thét với cơn bão cảm xúc bên trong. Cái tôi vẫy vùng tả tơi cho đến khi nhận ra mình cũng chỉ là một con người bình thường lẫn tầm thường và rồi mình đón nhận mọi thứ dễ dàng hơn.
Bạn mình có lần hỏi: mình tự nhận xét ưu điểm và khuyết điểm của bản thân là gì? Mình ngẩn người rồi nhận ra mình yêu mọi thứ thuộc về bản thân, yêu cả cái tôi lúc vẫy vùng, yêu cả lúc nhẹ nhàng uống cạn sự cay đắng. Yêu bản thân dạt dào, yêu mọi góc cạnh tròn méo, ôm ấp mọi thứ vào lòng trong hành trình trở nên trọn vẹn hơn.